Nhớ anh quá…..mà! anh là ai nhỉ?
Mặc kệ….dù anh là ai em không cần biết, chỉ biết em rất nhớ anh….
Anh đâu có nhớ đến em nữa, chỉ có mình em tự dằn vặt mình thôi….
Anh làm em bùn quá….
Anh đã từng nói gì vs em nhỉ? Anh quên rồi ư???
Anh nói không muốn “hợp đồng làm pảo mẫu” của anh chấm dứt mà, anh muốn nó phát huy hết hiệu lực, vô thời hạn mà…
Em không muốn nói nhớ anh…nhưng….em vô tình để hình ảnh của anh xâm chiếm tâm trí em mất rồi…anh không biết điều đó sao? Anh thật vô tâm quá…
Em đã muốn vượt qua, tự nhủ cố gắng không gọi điện cho anh nữa, nhưng…lại là nhưng và em ghét nhưng….nhưng…em vẫn làm đấy thôi.
Tại sao vậy anh? Sao em phải làm vậy? có phải em yếu đuối lắm không anh?chắc anh khinh em lắm nhỉ?
Dù anh không nói nhưng em biết anh nghĩ vậy….mà thôi, dù anh hay ai nghĩ gì cũng không quan trọng nữa…..anh làm em tress rồi….
Anh nhán tin cho em đi, chỉ một tin thôi, để em không phải mang cái cảm giác bực bội, khó chịu này được không???
Nửa muốn gọi cho anh, nữa chẳng muốn quan tâm gì nữa….nhưng em đã gọi, em đã làm cái điều mà em nghĩ không thể có,nhưng vô vọng thôi anh nhỉ? Vì anh đâu có biết….
Em luôn dè dặt, e ngại vs những ai muốn làm quen vs em…em cũng có nghĩ về anh tiêu cực một chút….nhưng chỉ thoáng qua và vụt mất rồi….em vẫn thích anh, thích cách nói chuyện của anh, thích cách nhắn tin có một không hai của anh….còn anh? Anh nhớ về em được bao nhiêu???
Em là người rất dễ thay đổi, cảm xúc của em nhanh và cũng chóng vánh lắm….
Nên em xin anh…anh làm ơn đừng để bản tính đó của em bộc phát được không???em đã cố kiềm nén, cố ru ngủ nó sâu trong tiềm thức rồi…anh có hiểu không vậy???
Anh đừng đối xử với em như những người anh đã từng quen chứ…em không nghĩ rằng em đặc biệt nhưng chính anh lại làm em trở nên đặc biệt, anh đã nói “em là người rất ấn tượng, rất đặc biệt trong lòng anh” mà…sao anh lại quên nữa rồi…anh nói gì em đều ghi nhớ và học thuộc lòng hết, để khi có dịp sẽ “trả bài” cho anh….
Có lẽ em sẽ chỉ chờ anh nhắn tin hết đêm nay thôi…
Qua khỏi đêm nay, tức là sáng ngày mai em sẽ không chờ tn của anh nữa…..
Em sẽ cố gắng, em sẽ vẫn có quyền nhớ anh nhưng không có quyền làm phiền anh….em sẽ nhớ anh, như là một người rất kỳ lạ trong lòng em……
Em muốn nói nhiều, nhiều nữa lắm nhưng thôi, càng nói sẽ càng buồn,nên em sẽ lại chôn chặt lần nữa…..và em cũng không muốn đào lại những túi ký ức đầy sạn này nữa…..
Ngày anh đến…em vui và thoải mái bao nhiêu thì ngày anh im lặng mà ra đi em lại khổ sở, khốn đốn bấy nhiêu……em đã tin anh…..như tin vào nụ cười của anh….
Nhưng……em lại nhưng….và em lại nhầm…..anh vô tình dội vào lòng em gáo nước lạnh rồi….nỗi nhớ anh không đủ sức thiêu đốt em nhưng cũng đủ làm cho em điêu đứng, thảm hại……có lẽ em nên nhìn lại mình….em nên tự chất vấn mình…
Lời em nói có thể là vô nghĩa nhưng em tin mình đã làm đúng….
Em lại rơi vào trạng thái lơ mơ và không chủ nữa rồi…………………..